Chương 52

Nhìn kỹ một chút, quả thật là có vài phần giống giống.

Yoohyeon xua tay: "Chắc là người giống người thôi. Chỉ huy trưởng họ Park mà"

Khi nhìn thấy tấm ảnh đó, suy nghĩ về 'gương mặt giống nhau' đã hiện lên trong đầu Siyeon, nhớ lại chuyện cũ nên có chút không vui, sau đó xâu chuỗi lại mọi suy luận rồi nói: "Hai người còn nhớ Quỷ Da chứ? Kẻ ký khế ước với con quỷ này sẽ có khả năng biến thành bất kỳ gương mặt nào mà kẻ đó chạm vào"

Ngưng một chút, Siyeon lại nói: "Vậy nên, rất có khả năng Nam Soo Min đã lập khế ước với con quỷ đó, hắn trốn sau cánh cửa, chờ đến khi có người mở cửa nhà kho ra sẽ chạm vào người đó, thành công ngụy trang thành gương mặt khác, thừa cơ trốn ra ngoài, kế tiếp vẫn dùng mánh khoé đó rồi đến chỗ này cứu Choi Ji Han"

"Không ai thấy kỳ lạ khi có tận 2 người giống nhau sao?" Gahyeon hỏi

"Hoặc là... Nam Soo Min đã chạm vào người một ai đó trước khi bị nhốt, sau đó đợi đến khi có người khác mở cửa phòng thì sẽ dùng gương mặt đã chạm vào đó để trà trộn và thoát ra..."

"Vậy còn 16 người bị mất tích khác?"

Siyeon lắc đầu: "Chưa rõ, chúng ta cần điều tra thêm" cô nhìn Yoohyeon không nói lời nào mắt hơi cụp xuống, liên tục sờ môi, hồ đang lo lắng điều gì đó, Siyeon khoác tay lên vai Yoohyeon: "Sao thế?"

"K-không có gì... chỉ là cảm thấy hai người yêu nhau nhưng bị gia đình cấm cản thật sự rất tội nghiệp" Yoohyeon gượng cười, gỡ tay Siyeon ra khỏi người mình: "Kế tiếp chúng ta đi gặp ông Choi đúng chứ? Xong việc ở đây rồi đi thôi!"

Dứt lời, Yoohyeon đi thẳng một mạch ra khỏi nhà kho cũ, đi được một đoạn khá xa, cô đứng dựa cột nhà, ôm ngực hít thở thật sâu.

Siyeon và Gahyeon vẫn đứng ở trong nhà kho nhìn bóng lưng Yoohyeon cho đến khi bị những bụi cây trong vườn che khuất khỏi tầm mắt, ánh mắt cả hai tình cờ chạm nhau dường như có chung một suy nghĩ nào đó.

Trong phòng khách.

Nghe nói trước kia ông Choi Tae Ha từng làm Thợ săn quỷ tự do nên rất am hiểu về loài quỷ.

Khi được hỏi về lý do cấm con gái và Nam Soo Min quen nhau, ông ta đáp: "Ban đầu tôi không có ý định ngăn cản, nhưng thằng nhóc Nam Soo Min kia cứ nhất quyết đi theo cái nghề thập tử nhất sinh chết tiệt đó! Nó xảy ra chuyện gì thì con gái tôi chẳng phải trở thành goá phụ à?"

Choi Tae Ha thở dài: "Ai mà chẳng lo cho tương lai của con gái mình chứ?"

Cả ba vô cùng đồng cảm đều thầm gật gù đồng ý.

"Nhưng ông nhốt chị ấy vào cái nhà kho mịt mù đầy ruồi, bọ, gián, rết kia, thật sự có chút..." Gahyeon nuốt hai chữ 'nhẫn tâm' vào trong bụng.

"Tôi biết chứ, nhưng không làm vậy làm sao nó biết sợ mà lui được?" Choi Tae Ha xoa mi tâm, hai hàng lông mày dính chặt vào nhau trông có chút bực bội.

Gahyeon không biết nói gì với cách dạy dỗ có phần hơi quá tay này. Trước đó, cô còn nghe kể rằng ông Choi từng vì chuyện này giận đến mức phát điên, xách dao đến gặp Nam Soo Min đòi giáo huấn một trận, may là gia đình kịp thời ngăn cản nếu không đã xảy ra án mạng...

Siyeon quan sát một lượt căn phòng được xây theo phong cách truyền thống có phần cổ kính này hoàn toàn không có gì đáng ngờ, rồi chống cằm nói: "Ông suy nghĩ nông cạn thật, không nghĩ Choi Ji Han không những không thấy sợ mà lui gì đó như ông nói, mà còn càng chống đối ông hơn à?"

Choi Tae Ha vốn là người dễ nổi nóng, nghe thấy câu đó trán nổi đầy gân xanh, tơ máu đỏ ao chi chít đầy mắt đập bàn cái rầm:

"CÁC NGƯỜI THÌ BIẾT CÁI GÌ CHỨ?"

Siyeon không có phản ứng gì, Yoohyeon và Gahyeon giật mình muốn thót tim.

Ông vuốt mặt, ngửa mặt lên trời hít một hơi cố lấy lại bình tĩnh, xin lỗi vì hành động lúc nãy, Choi Tae Ha quỳ xuống, cúi đầu sát đất cầu xin: "Tôi thành thật xin lỗi vì hành động thất lễ vừa rồi! Cầu xin các cô có thể mang Ji Han con gái tôi trở về! Tôi cầu xin các cô!! Các cô muốn gì tôi cũng chấp nhận!!! Tôi cầu xin các cô!!!"

Cả ba nhìn nhau không nói gì gật đầu lia lịa.

Không cần ông cầu xin thì chúng tôi vẫn sẽ cứu.

------------

Vì những vụ mất tích kỳ lạ diễn ra gần đây, trưởng làng Mujigae đành phải đưa ra lệnh cấm người dân trong làng sau 8 giờ tối không được ra khỏi nhà.

Còn 30 phút nữa sẽ đến giờ giới nghiêm.

Nhà Nam Soo Min mở một tiệm tạp hoá nhỏ ở đầu đường, cả ba vừa đi một vòng quanh làng, tiện thể nghỉ chân ở đây.

Ngồi đối diện bọn họ là em gái anh ta tên là Nam Soo Young, vừa được lấy lời khai xong.

Nam Soo Young thoạt đầu rất bình tĩnh, tiếp đến lại có chút lưỡng lự, sau đó trán đổ mồ hôi hột, con ngươi màu nâu đậm nhìn dáo dác xung quanh, hai tay để trên bàn nắm chặt tay Yoohyeon muốn nói điều gì đó.

Yoohyeon hỏi: "Chị còn chuyện gì muốn nói với chúng tôi hả?"

Nam Soo Young lấy hết can đảm, giọng rung rẩy nói: "Xin các cô đừng tìm anh Soo Min nữa..."

Yoohyeon: "???"

Gahyeon chộp lấy vai Nam Soo Young, hỏi: "Chị biết anh ta ở đâu à?"

Nam Soo Young tiếp tục ngập ngừng hối hận vì những lời vừa nãy, cô nhìn lên đồng hồ, hất tay Gahyeon, đứng dậy chạy vào nhà đóng cửa lại: "T-tới giờ rồi... tôi vào trong đây... tóm lại là đừng... đừng tìm anh ấy nữa...!"

"Khoan đã! Chị Nam Soo Young!" Yoohyeon muốn chặn cửa đóng nhưng Siyeon ngăn lại, lắc đầu.

"Còn tận 15 phút cơ mà?" Gahyeon nhìn đồng hồ, nghe tiếng bước chân Nam Soo Young đã đi xa, xoa cằm nói: "Nếu suy luận của tiền bối Siyeon là chính xác, có thể chị ấy là đồng loã của Nam Soo Min, mục đích chính là ép hai bên gia đình phải đồng ý hôn sự của họ"

"Nhưng mà hành động và thái độ của cô ta lúc nãy không giống cố tình" Siyeon xoay người, nhìn thẳng vào mắt Yoohyeon nói: "Giọng rung rung, ấp a ấp úng, trán đổ mồ hôi lạnh, con ngươi không ngừng dao động, cô ta vừa muốn ngăn chúng ta vừa muốn ngăn Nam Soo Min lại. Vì mọi chuyện hắn ta làm đã đi quá xa"

Đầu Yoohyeon hơi cúi xuống, hai bàn tay xoa xoa vào nhau đang suy nghĩ gì đó. Gahyeon nhìn đồng hồ đã điểm đến giờ giới nghiêm, hôm nay bọn họ sẽ thức đêm canh gác bắt tận tay kẻ chủ mưu gây ra hàng loạt vụ mất tích trớ trêu này.

1 giờ sáng vẫn chưa có động tĩnh gì, tất cả đều đã ngủ gật trừ Siyeon. Vì sói là loài bắt đầu săn mồi khi mặt trời lặn nên thức trắng đêm đối với cô là chuyện rất bình thường.

Cảm nhận thấy mùi quỷ và âm thanh kỳ lạ phát ra từ nhà Nam Soo Min, Siyeon liền vỗ mặt Yoohyeon và Gahyeon: "Nè hai người dậy mau! Xuất hiện rồi!!"

Xoảng

Chiếc cốc nước thủy tinh vỡ thành từng mảnh vụn rơi trên sàn, những người trong nhà vì tiếng động lạ vội mở đèn chạy xuống nhà bếp xem thử, đến nơi chẳng thấy ai đâu chỉ thấy mảnh vỡ thủy tinh vương vãi ra đất.

Ông Nam đếm đi đếm lại thành viên gia đình mình, hoảng sợ hét lớn: "Soo Young à!!! Con đâu rồi??? Soo Young!!!!"

"Có chuyện gì vậy?" Siyeon vừa chạy đến hỏi

Chưa đợi bọn họ trả lời, cô khịt mũi lần theo mùi quỷ rồi chạy đi mất, Yoohyeon cũng đi theo.

Gahyeon ở lại trấn an gia đình ông Nam, nhìn là cũng đủ hiểu 'đang thiếu ai', ông Nam kể lại mọi chuyện từ lúc nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ cho đến khi bọn cô đến, Gahyeon gật đầu rồi chạy theo hai người đồng đội.

Đuổi theo đến ngọn đồi sau làng, mùi quỷ đã ngừng di chuyển nhưng... người đâu?

Bỗng dưng cổ Gahyeon bị bàn tay vô hình nào đó bóp chặt, cô dùng sức đấm mạnh vào thứ đang bóp cổ mình cố gắng thoát ra. Siyeon rút kiếm trong thắt lưng được tạo từ nanh sói, chém vào khoảng không trước mặt Gahyeon.

Phụt

Chất lỏng màu xanh sền sệt bắn ra tung toé dính khắp nơi, một cánh tay nhợt nhạt như người chết từ chỗ vừa nãy rơi xuống.

Yoohyeon đến đỡ Gahyeon: "Em không sao chứ?"

Gahyeon gật đầu, gạt tay Yoohyeon ra đứng lên kết ấn, Yoohyeon nhíu mày, sa sầm mặt mũi ngăn cản: "Khoan, tạm thời đừng triệu hồi Cáo! Con quỷ chúng đang đối đầu hiện tại đại diện cho nỗi sợ còn lớn hơn Quỷ Cáo rất nhiều! Triệu hồi ngay lúc này cũng vô dụng!"

"Nhưng..." Cổ tay Gahyeon bị Yoohyeon nắm lấy cản cô kết ấn, Gahyeon rũ mi mắt, toàn bộ sự chú ý của cô đã va vào bàn tay đang rung rẫy của Yoohyeon. Tự hỏi chị ấy đang sợ ư?

"Cẩn thận!!" Một luồng gió nhẹ thổi qua lọn tóc, Siyeon cảm nhận được con quỷ đó đang vung tay tóm lấy họ, liền nhảy lên đè Yoohyeon và Gahyeon ngã sấp xuống đất

Siyeon đứng dậy đỡ hai người họ lên, bỗng tai sói khẽ động, nghe thấy tiếng kêu cứu thều thào đầy tuyệt vọng của một thiếu nữ, Siyeon lao thẳng đến hướng tây bắc vung kiếm chém vào không trung. Máu tươi màu lam phun ra như mưa, cô đỡ lấy Nam Soo Young đang bất tỉnh vỗ mặt cô ta, sau đó quay lại chỗ cũ: "Mau đưa cô ta đến bệnh viện! Yoohyeon cô đi đi!"

"Được! Hai người nhớ cẩn thận!"

Bình luận