Hô hấp của Đạp Tiên Quân cũng bắt đầu nặng nề, có hơi siết lấy mấy lọn tóc như nước chảy qua kẽ tay, lại vươn lưỡi mà nhấm nháp cổ y.
Trời ngày hè có hơi nóng, gió lớn xào xạc xua lá cây bên ngoài cửa sổ, nắng theo đó tràn vào rực rỡ cả căn phòng. Sở Vãn Ninh bị ánh nắng chói chang làm cho thanh tỉnh, hấp tấp giữ cổ tay hắn lại.
"Đừng lúc này..."
Ban ngày tuyên dâm, lại còn là nơi chỉ vừa mới chuyển đến chưa được bao lâu, hạ nhân vẫn còn đứng ở bên ngoài, hắn lại muốn...
Mặc kệ Sở Vãn Ninh nói gì, Đạp Tiên Quân làm như mắt điếc tai ngơ, vẫn tiếp tục liếm trên cổ y, một đường kéo dài xuống trước ngực, tay thì không ngừng lôi kéo y phục tán loạn. Sở Vãn Ninh không dám gây ra động tĩnh lớn, vì thế tự làm mình rơi vào thế yếu, bị hắn ép đến nửa nằm nửa ngồi trên giường, ngoại bào đã trượt xuống tới cổ tay, đai lưng lỏng lẻo làm trung y cũng mở rộng, để lộ một khoảng da thịt trơn nhẵn.
Đạp Tiên Quân không muốn chạm đến vết thương sau lưng y, vươn tay kéo y về phía trước đè sấp lên người mình. Sở Vãn Ninh cố kị chống tay lên giường tạo khoảng cách giữa hai người, hắn lại cố chấp muốn đốn ngã y, khiến y phải triệt để dựa vào mình.
"Suỵt, đừng động, người bên ngoài sẽ nghe thấy"
Rõ ràng hắn mới là người đánh trống khua chiêng, vậy mà còn mặt mũi bảo người khác khẽ thôi, ngại việc mình sẽ bị phát giác.
"Hỗn trướng"
Sở Vãn Ninh giận muốn bốc khói, vội ngồi thẳng người dậy muốn leo xuống khỏi người hắn. Không ngờ tay vừa mới rời khỏi giường một tấc, Đạp Tiên Quân đã giữ eo ghì y xuống, hạ thân lập tức va chạm với thứ cực kì cứng rắn đang giương cung bạt kiếm phía dưới.
"Đừng chạy"
Nhân lúc y còn trong cơn xấu hổ chưa nói được lời nào, Đạp Tiên Quân nâng hông một chút, càng ép thân dưới của cả hai sát gần nhau hơn.
"Bảo bối, ngươi xem nó nhớ ngươi biết bao nhiêu"
Gương mặt xinh đẹp của Sở Vãn Ninh đỏ đến lợi hại, y hơi liếc mắt nhìn ra phía cửa, trong lòng cứ thấp thỏm không yên.
"Xao nhãng"
Đạp Tiên Quân hoàn toàn chế trụ hai tay y, đầu gối chen vào giữa hai đùi đẩy một cái, Sở Vãn Ninh mất đà ngã hoàn toàn vào trong ngực hắn, giật mình kêu lên một tiếng nho nhỏ. Y muốn mắng hắn cái gì đó, nhưng môi miệng đã bị lấp kín, đầu lưỡi hắn cướp đoạt mà khuấy đảo trong vòm miệng y, liếm qua từng chút một. Y phục trắng tinh bị hắn xô lệch đến thê thảm, hạ thân nhạy cảm cách lớp vải mỏng lại liên tục có vật vừa cứng vừa nóng đỉnh vào, thật sự làm người khó chịu muốn chết.
Hai người không tiếng động mà vờn nhau một lúc, phía dưới cơ hồ đã ướt át một mảng. Đạp Tiên Quân cho một tay vào bên đùi y, thuận đà sấn tới cánh mông trơn mịn mà vuốt ve lên xuống.
"Ướt tới như vậy rồi, làm sao đây bảo bối?"
Hắn độc ác mà siết nhẹ một cái, Sở Vãn Ninh lập tức run rẩy kịch liệt. Hai bên tai y thiếu điều bốc ra khói, giận dữ nghiến răng mắng.
"Cút"
Đuôi mắt phượng hồng hồng như cánh hoa sen ngậm nước, giọng mũi vì nhiễm tình dục mà biến thành lời nói đưa đẩy êm tai, thật là muốn gọi người đến phi lễ. Đạp Tiên Quân trung hợp lại chính là người không biết lễ nghĩa nhất trên đời, vì thế không cố kị mà lướt qua lại ngọc hành của y, tay kia vơ vào dưới gối.
Hành động tiếp theo quả không ngoài dự đoán của Sở Vãn Ninh, đầu ngón tay hắn đào lên một khối cao lạnh lẽo làm như trêu ghẹo mà bôi lên cửa động của y. Nghịch đồ chết tiệt, đi xa đến đây rồi vẫn không quên chuẩn bị sẵn mấy thứ đồ vật này, trong đầu quả thật luôn nghĩ chuyện không đứng đắn.
Không đợi y tiếp tục lên giọng mắng, hắn đã tìm đường chen một ngón vào, tay kia quyết định buông tha cho phân thân bị vờn đến trở nên cứng rắn, hấp tấp giữ sau gáy y, buộc y phải cuối xuống hôn mình.
Không biết bởi vì hai người đã ở cạnh nhau quá lâu hay vì nguyên do nào khác, cơ thể Sở Vãn Ninh gần như phản ứng ngay lập tức, dưới sự tấn công thuần thục của hắn càng không có đường tháo chạy. Hắn hôn y đến đầu choáng mắt hoa, bên dưới đã cực kì ngứa ngáy khó chịu, nhiệt độ bên ngoài càng làm y váng vất, vì thế khi nghe hắn thấp giọng bảo mình giúp hắn cởi y phục, y như ma xui quỷ khiến mà làm theo không chút do dự.
Đến khi cả hai không còn gì che đậy, ngực trần áp lên nhau, Đạp Tiên Quân thoải mái mà hừ nhẹ một tiếng.
"Thật là mát"
Sở Vãn Ninh ngoài chuyện sinh hoạt cẩu thả, tính tình lười nhác, tay nghề nấu ăn khiến người bỏ chạy trối chết thì cái gì cũng tốt. Luyện pháp tốt, dạy học tốt, diệt yêu tốt, lên giường cũng tốt. Đạp Tiên Quân nếm qua đủ mỹ vị nhân gian, cuối cùng gật gù đánh giá không ai có thể so sánh được với Sở Vãn Ninh. Tuy rằng bình thường y đều là bộ dáng không cam tâm, nhưng thân thể xác thực là cực phẩm. Ngày đông ủ vào sẽ cực kì ấm áp, ngày hè lại mát lạnh như vừa vớt từ suối lên, môi hôn mềm mại quyến luyến, cả người tỏa ra một cỗ hương thơm nhàn nhạt, lúc động tình lại càng nồng đậm như xuân dược muốn nhấn chìm hắn.
Chẳng trách hắn mỗi khi gần gũi với y đều không thể dừng lại ở một lần, dù có thỏa mãn mà ngủ một giấc sâu, đến sáng thức dậy đôi khi vẫn là không nhịn được dây dưa với y thêm một lúc nữa. Những lần Đạp Tiên Quân cùng Sở Phi của hắn tranh cãi gay gắt, đế quân vì muốn y nhìn cho rõ hậu cung này cũng không phải chỉ có một mình y nên khua chiêng đánh trống mà đến cung hoàng hậu ở lại qua đêm.
Nghĩ lại lúc đó làm như vậy cũng chỉ tự rước bực bội cho bản thân. Sở Vãn Ninh một mình ở Hồng Liên Thủy Tạ an nhàn mà ngắm cảnh thưởng trăng, hắn lại tự chuốc say mà phát tiết trên người Tống Thu Đồng, nhưng lúc sau lại hoàn toàn ý thức được từ miệng mình gọi ra cũng chỉ là tên của y, cố say cũng bằng thừa.
Có những lần hắn sẽ cố chấp mà ở lại, cũng có những lần hắn thật sự không chịu nổi, nửa chừng lại rống giận một phen, cướp đường mà về Hồng Liên Thủy Tạ tìm y.
Về sau hắn không bao giờ bỏ qua bất kì giây phút nào của y, sẽ thật cẩn thận mà nếm từng tấc một trên người y, triệt để nắm giữ từ trong ra ngoài.
Sở Vãn Ninh ngược lại bị nhiệt độ kinh người của hắn làm cho khó chịu, bên dưới càng như không biết xấu hổ mà khát cầu. Y vùng vẫy muốn đứng lên, nhưng Đạp Tiên Quân một bên giữ y chặt cứng, một bên cầm lấy dục vọng của mình kề đế cửa động, quy đầu gần như xâm phạm mà ấn vào một chút.
Đầu cánh hoa dính nhớp bị khai mở, sau đó vật cứng rắn tìm đường tiến vào. Da đầu Sở Vãn Ninh tê dại, eo lập tức mềm xuống, vô lực ấn lên trước bụng hắn.
Gió lại ồn ào mà thổi qua, lá cây cùng cánh hoa bị cuốn tán loạn vào phòng, nắng lại được dịp soi rọi cảnh xuân bên trong. Sở Vãn Ninh có phần xấu hổ, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng cổ họng chỉ phát ra được mấy tiếng ngâm bị cố gắng dằn xuống.
Đạp Tiên Quân vươn tay buông rèm xuống, thừa lúc Sở Vãn Ninh thả lỏng mà đâm thẳng cả cây vào. Y nằm trong lòng hắn mà cả kinh, thấp giọng hô ra thành tiếng.
"A..."
Đáy lòng hắn sôi sục cả lên, thật sự phải gom hết tỉnh táo để không siết lấy cánh mông y ra mấy vệt xanh đỏ, thô bạo ép y phải nên xuống phun ra nuốt vào dục vọng của mình. Bên dưới đã lâu không chạm đến, vừa mới khởi đầu có phần hơi khẩn trương.
"Ngoan, thả lỏng một chút"
Giọng hắn rất có từ tính, rót vào tai Sở Vãn Ninh như thể thôi miên. Y hít mấy hơi sâu, đầu ngón tay run rẩy giữ chặt vai hắn, cố gắng tìm cách trấn tĩnh.
Cái thân thể đáng chết này, từ lúc nào đã trở nên thèm khát đến như vậy?
Y không nhịn được cảm thấy tức giận với bản thân, môi mỏng mím chặt, đuôi mắt lại ẩn ẩn nước như vừa bị người khác ức hiếp.
Đạp Tiên Quân chính là muốn ức hiếp y. Hắn tuy có tình yêu cùng áy náy sâu rộng với nam nhân này, nhưng chung quy bản tính vẫn là lang sói, đứng trước đối phương giương cung bạt kiếm sẽ kịch liệt mà muốn chiến đấu, đến khi đối phương rũ giáp quy hàng sẽ muốn nhe răng nanh cắn nuốt đến triệt để.
Hắn bẻ gãy được phòng tuyến của Sở Vãn Ninh, lúc này sẽ biến y thành một vũng nước xuân trong vắt, từ từ mà liếm láp.
Nghĩ như thế, Đạp Tiên Quân ác động mà dùng lực đỉnh mạnh một cái, làm Sở Vãn Ninh không kịp đề phòng đổ người về trước, môi vừa vặn chạm đến môi hắn. Hắn thuận thế giữ sau gáy y, bắt y phải hôn mình, bên dưới càng lúc càng gia tăng tốc độ.
Sở Vãn Ninh không còn kịp suy nghĩ chuyện gì, tay chân vô lực dựa hẳn vào người hắn, bị hắn ôm trong ngực mà làm. Cao thể bị ma sát, hòa cùng dịch từ nhục bích tràn cả ra ngoài, ướt dầm dề cả một mảng bên dưới. Đạp Tiên Quân thế nào cũng cảm thấy không đủ, chống tay nâng người lên một chút, để Sở Vãn Ninh nửa nằm nửa ngồi bên trên mình.
Tư thế này tạo sức ép không nhỏ xuống bên dưới, vô tình ép hậu huyệt của y càng khẩn cấp nuốt lấy dương vật của hắn.
"Nhẹ... a... chậm một chút"
Sở Vãn Ninh không dám gây ra động tĩnh lớn, chỉ có thể kề bên tai hắn mà nói, ngữ khí không chút thuyết phục. Đạp Tiên Quân khát muốn chết, càng muốn ức hiếp y thậm tệ, làm y đến mức thần trí tan rã, vừa khóc nức nở vừa van xin hắn dừng lại.
Dĩ nhiên người cao ngạo như Sở Vãn Ninh sẽ không diễn một màn nhập vai xuất sắc như trong ảo tưởng của hắn, nhưng bên dưới đâm quá ác liệt, liên tục mấy lần nghiền qua điểm nhạy cảm làm y như muốn chết ngộp, khoái cảm đánh úp đến y không tự chủ được mà rơi nước mắt.
So với việc rên rĩ khoa trương ồn ào mà ai cũng muốn bày ra để lấy lòng hắn, Đạp Tiên Quân cảm thấy âm thanh vụn vặt ngâm ngâm trong cổ họng Sở Vãn Ninh kích thích hơn gấp bội, càng khiến hắn sôi sục ác ý muốn y mất kiểm soát mà kêu ra. Hắn gặm cắn hầu kết y, rải đầy dấu hôn đỏ tím chói mắt, tay cũng siết lấy hai bên đùi non, da thịt nhạy cảm lập tức hiện lên dấu vết chủ nhân chúng bị đối xử bạo ngược.
"Thích không?"
Hắn không mong nhận được câu trả lời, nhưng qua thêm mấy chục lần đâm rút, Sở Vãn Ninh đã phát tiết trên bụng hắn, lưng cong thành một đường đẹp đẽ, tay huơ loạn như tìm nơi bám víu, bị Đạp Tiên Quân bắt được đặt lên vai mình.
"Hưm... a.."
Mặc y chìm nổi trong cơn khoái cảm ngập đầu, Đạp Tiên Quân vẫn chưa từng dừng động tác lại. Sở Vãn Ninh vì đạt cao trào mà không khỏi càng hút chặt lấy hắn, làm hắn cũng thở dốc ra mấy lượt, ngón tay thon dài xoa nắn ngay cửa vào, tách hai kẽ mông y ra.
"Sư tôn sao lại cắn chặt đồ đệ của mình như vậy?"
"Sư tôn, sư tôn, bị đồ nhi thao có sướng không?"
Sở Vãn Ninh nóng cháy cả mặt, sao y chưa từng thấy xưng hô này trên giường lại cực kì khó chấp nhận như vậy chứ? Khi xưa gọi sư tôn là để mỉa mai, bây giờ không giống nữa, nhưng rõ ràng y là thầy, lại còn lớn tuổi hơn hắn nhiều như vậy, cư nhiên trên giường lại luôn bị hắn áp đảo. Miệng thì gọi bối phận đầy tôn kính, nhiệt huyết dương cương lại dồn dập xỏ xiên bên trong sư tôn của mình.
"Đừng... đừng gọi..."
"Ngươi thích thế này, hửm?"
Hắn cơ bản không cho Sở Vãn Ninh cơ hội trả lời, hai tay nâng mông y lên rồi lại mạnh mẽ nhấn mạnh xuống, ép y lần nào cũng phải nhả ra nuốt vào gần như nguyên bản côn thịt vừa thô vừa dài, làm y đến hít thở cũng không thể tự chủ.
"Ngươi không nói, vậy tùy ý bổn tọa vậy"
Sở Vãn Ninh cố gắng khống chế bản thân, nhưng hương vị nồng đậm từ từng tấc da thịt vẫn không ngừng lan tràn. Thế gian vẫn nói Thần Ma đối nghịch, tại sao y lại cảm thấy mình bị hắn kích thích đến gần như mất lí trí, linh lưu trong người chảy cuồn cuộn như nước đầu nguồn đổ về.
"A Sở Vãn Ninh, ngươi động tình rồi"
Cả người y từ đầu đến chân ửng lên một màu hồng nhạt, nước mắt âm thầm làm ướt một vùng ngực hắn. Sở Vãn Ninh trong cơn ý loạn tình mê vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ, vòng tay ôm lấy cổ hắn, mặt vùi vào trong hõm vai rắn chắc.
Đạp Tiên Quân dặn lòng phải hết sức nhẹ nhàng với y, nhưng y phản ứng như vậy đã triệt để đánh sập bức tường phòng tuyến của hắn, thiêu đốt chút lí trí cuối cùng. Hắn bẻ cằm y qua hôn thêm một hồi, bàn tay với khớp xương cân xứng không kiêng nể trêu đùa trước ngực y, khàn giọng nói.
"Là ngươi tự tìm"
Hắn không muốn làm đau y nên không trực tiếp đặt y nằm xuống giường mà một tay giữ lấy gáy, một tay đỡ dưới thắt lưng, khiến y giữa lưng chừng mà bị đâm rút kịch liệt.
"A..."
Sở Vãn Ninh không chịu nổi tư thế này, chủ động câu lấy cổ hắn ngồi dậy, bày ra bộ dáng quỳ trên người hắn, sống lưng thẳng tắp vô tình ngồi xuống dương vật đang ngẩng cao đầu.
"Thích thế này sao?"
Dĩ nhiên là y cũng không dung nạp được, quy đầu chen vào quá sâu, mỗi lần đâm vào đều khiến y tối sầm hai mắt.
"Dựa vào bổn tọa"
Hắn làm y cũng đã gần một canh giờ mà vẫn chưa ra lần nào, quả thật làm y có hơi nghẹn. Y cố áp chế bản thân, nhưng qua một thời gian ngắn lại phát tiết lần nữa, rốt cuộc xụi lơ mà nằm hẳn trên người hắn, mặc hắn thô bạo mà chiếm đoạt, chỉ còn đủ sức kêu vài tiếng nho nhỏ.
Đột nhiên Đạp Tiên Quân điều chỉnh góc độ một chút, cướp đường mà nhắm thẳng vào điểm nhạy cảm sâu bên trong y, ra sức nghiền nát. Sở Vãn Ninh mở to mắt, ngẩng cổ mà thở dồn dập.
Không được, quả thật không chịu nổi.
"Đừng..."
Hắn gần như si cuồng mà đâm, tay giữ chặt lấy lọn tóc dài của y như vớ được sợi rơm cứu mạng.
"Vãn Ninh, bảo bối... muốn bắn vào trong"
Sở Vãn Ninh liều chết lắc đầu, nhưng khoái cảm này vượt khỏi sức chịu đựng của y, gần như làm y mất khống chế. Y sợ mình không nhịn được mà kêu ra tới, vì thế há miệng cắn chặt lên vai hắn.
"Đúng, như vậy"
Thẳng đến khi Sở Vãn Ninh tưởng mình sắp ngất đi rồi, Đạp Tiên Quân mới ôm chặt lấy y, quy đầu ép chặt vào bên trong mà bắn ra tới. Y dù đã cắn chết khớp hàm, nhưng cổ họng vẫn không dằn xuống nổi vài tiếng ư ử như mèo kêu.
Dịch nóng tràn vào từng khe hở bên trong, Đạp Tiên Quân sảng khoái ngập đầu, tay mò xuống hai bên eo y mà ấn xuống làm dương vật càng như dính chặt vào trong.
"A..."
Hắn ít khi phát ra tiếng rên rĩ trên giường, hầu như chỉ là hừ mũi, nhưng khoái cảm cùng linh lưu mà Sở Vãn Ninh mang lại như cơn sóng lớn cuốn trôi hắn chìm nổi giữa bể dục, làm hắn nhất thời thả lỏng, tùy ý mà kêu ra.
Sở Vãn Ninh bị tiếng kêu này làm cho tê dại cả sống lưng. Hóa ra lúc mây mưa có thể khiến ái nhân mình vì thoải mái mà ngâm nga lại có cảm giác thỏa mãn như vậy, chẳng trách hắn luôn muốn ép y phải lên tiếng.
Hai người sau một trận kịch liệt đều không khỏi thở dốc. Đạp Tiên Quân ôm y vẫn nằm sắp trong lòng ngực mình từ từ ngã xuống giường, tay vỗ về lên vùng lưng không bị thương của y. Đầu óc hắn vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, tất cả hành động phần lớn cũng chỉ theo bản năng.
Thần Ma song tu, quả là mỹ vị tiêu hồn thực cốt khiến người ta cam tâm tình nguyện bị thịt nát xương tan. Cả gian phòng ngập tràn hơi thở dâm mỹ cùng linh khí nồng hậu, cộng thêm mùi hương trên người Sở Vãn Ninh như liều thuốc an thần, rất nhanh kéo hắn vào giấc ngủ.
Thẳng một giấc đến lúc tối muộn, Đạp Tiên Quân mới miễn cưỡng tỉnh dậy. Sở Vãn Ninh vẫn còn nằm trên người hắn, tư thế không xê dịch là mấy, có điều sức lực hắn cường đại, người này lại nhẹ như một xấp lụa, cơ bản không làm thân thể hắn khó chịu.
Sở Vãn Ninh đều đều mà thở, một bên má áp trước ngực hắn. Đạp Tiên Quân đưa mắt nhìn xuống, phát hiện trên người mình vậy mà rải rác đầy vết cào xước, vết thương trên vai thoáng đau, rõ ràng là bị y dùng sức cắn đến rách da rồi.
Hóa ra khi không bị khống chế ép buộc, thói quen trên giường của Sở Vãn Ninh là như vầy. Trong lòng hắn chợt cảm thấy nhộn nhạo thú vị, Sở Vãn Ninh quả đúng là khiến hắn yêu mến không thôi. Về sau càng phải để y ỷ lại nhiều hơn nữa, thích thế nào liền có thể làm như thế nấy, cào đến hắn máu chảy đầm đìa càng cực kì tốt. Hắn thích việc để lại dấu vết rải rác khắp da thịt y, dĩ nhiên cũng có ham muốn y làm điều ngược lại. Rất tiếc lúc trước Sở Vãn Ninh thà chết cũng chỉ túm lấy ga giường, dù hắn có thấp giọng dỗ dành đến đâu cũng không khiến y chủ động ôm mình được.
Đạp Tiên Quân có phần đắc ý nhìn vết thương trên người mình, đây là minh chứng Sở Vãn Ninh vừa mới thân cận với hắn, lại còn vô cùng nhiệt tình mà đáp trả. Mặc y còn đang ngủ say, Đạp Tiên Quân lại siết chặt vòng tay thêm một chút, cuối đầu hôn lên tóc.
Hắn dùng thuật truyền âm phân phó hạ nhân chuẩn bị bữa tối cùng nơi tắm rửa, sau đó bọc Sở Vãn Ninh giữa lớp chăn dày, trong lúc y vẫn chưa tỉnh ôm người đến suối nước nóng sau hậu viện.
Nước ấm làm y khoan khoái, đáng lẽ phải ngủ được thêm một giấc không mộng mị nữa. Nhưng Đạp Tiên Quân rửa sạch phía sau cho y không khỏi phải động chạm đến nơi nhạy cảm, vì thế làm Sở Vãn Ninh khó chịu thức giấc.
"Tỉnh rồi?"
Mèo trắng cau có vì bị làm phiền, đầu mũi lập tức hừ ra mấy tiếng không vui. Người này lúc ngủ cực kì xấu tính, rất ghét có gì đắp lên người mình, không ngủ đủ sẽ cảm thấy như cả thế gian đang thiếu nợ y.
Lúc trước còn miễn cưỡng thanh lãnh mà che giấu, xem ra bây giờ đã bị hắn chiều hư rồi.
Hơi nước bốc lên mờ mờ, Sở Vãn Ninh cũng còn như mê man chưa tỉnh, lười nhác để hắn tắm rửa rồi lại ôm mình về phòng. Đến tận khi gió đêm thổi qua làm người rùng mình, y mới tỉnh táo mà phát giác ra tình trạng đáng xấu hổ của bản thân.
"Ngươi buông ta xuống, ta tự đi được"
Đạp Tiên Quân bật cười.
"Bổn tọa không muốn ngươi bị té đau đâu"
Sở Vãn Ninh nhíu mày đẩy hắn ra.
"Xung quanh đông người, ngươi làm như vậy ra thể thống gì nữa, buông tay"
Ngàn năm vẫn là cứng đầu như vậy, sau này sức lực y càng lúc càng cường hãn, tuổi tác cũng lên cao, nhất định sẽ sinh ra vô vàn tật xấu. Đạp Tiên Quân không thể không quản y.
"Được, vậy ngươi tự mình đi đi"
Nhưng ngay khi chân vừa chạm đất, Sở Vãn Ninh đã mất lực mà ngã xuống, cũng may Mặc Nhiên đoán trước nên vươn tay sẵn đỡ y, nếu không xác định là không dậy được.
Mặt y đỏ lợi hại, quay đầu cắn răng nhất quyết không lên tiếng.
Cái tên hỗn trướng Mặc Nhiên này dám cười cợt đùa giỡn y, về sau phải dạy dỗ lại cho tốt.
Đạp Tiên Quân cứ "chữa trị" như vậy gần mười ngày, rốt cuộc cũng áp chế được Ma ấn, vết thương của Sở Vãn Ninh cũng lành. Hai đứa bé cũng đã tìm được hai thôn nữ dưới chân núi cho sữa, tạm thời coi như không có gì đáng lo.
Dạo gần đây hắn lại có thêm thói quen trên giường mới hết sức kì lạ. Ngoài việc cứ đè Sở Vãn Ninh ra mà hôn đến y muốn nghẹt thở, hắn cứ thích xoa bụng y, còn bắt y phải gọi mình bằng phu quân. Có một lần Sở Vãn Ninh bị ép đến không chịu nổi, dường như nức nở mà gọi. Sang ngày hôm sau việc đầu tiên mà y làm sau khi xuống được giường đó chính là triệu Thiên Vấn ra quất hắn sấp mặt trên đất.
Không sao, vì một tiếng phu quân mà y gọi, Đạp Tiên Quân có ăn đánh tím hết người cũng cảm thấy xứng đáng.
"Bệ hạ, hay là bỏ đi"
Thấy Mặc Nhiên ngồi cắn bút suy nghĩ nửa ngày trời, Lưu công cũng hết kiên nhẫn mà khuyên. Hắn muốn đích thân đặt tên cho hài tử mà hắn cố chấp đần độn suy nghĩ là do Sở Vãn Ninh sinh, nhưng nghĩ tới hai chữ "Kích bãi" gây kinh hãi năm nào, Lưu công thật sự không đành lòng.
Đợi hắn ngạo nghễ ôm theo tờ giấy đề tên mà bản thân cảm thấy đã hội tụ đủ mọi tinh hoa đất trời đến tìm Sở Vãn Ninh, vừa lúc nghe được y nói với nhũ nương.
"Vì không biết họ của thân sinh chúng, nên tạm thời cứ gọi là Nhược Tuyên và Nhược Tích đi"
"Là cây cỏ tự tại, cần có thông thái cần có lòng thiện, không cần quá cao lớn làm đại thụ lấp trời, bình an sống là tốt rồi"
Y đứng ở trên cao quá lâu, một đời này đã cảm nhận đủ sự cô độc quạnh quẽ, luôn bị người ỷ lại. Con đường lạnh lẽo phải giả vờ cứng cỏi này, y không muốn tiểu bối dưới mắt mình phải đi thêm một lần nữa.
Đạp Tiên Quân nghe y nói như vậy, trong lòng tức khắc liền mềm xuống, tờ giấy viết chi chít nào là Tiểu Thúy nào là Tiểu Hồng bị tàn nhẫn vò nát trong lòng bàn tay.
"Sao lại không biết"
Hắn khí thế ngút trời mà bước vào.
"Con do Vãn Ninh sinh, dĩ nhiên theo họ của Vãn Ninh rồi. Sở Nhược Tuyên, Sở Nhược Tích, hay, hahaha"
Không gian phút chốc im lặng như tờ, Lưu công thoáng thở dài, vẫn là lui sang một bước phòng trường hợp Sở Vãn Ninh lỡ tay làm liên lụy. Quả nhiên gương mặt y thoáng chút tối sầm, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Mặc Vi Vũ, ngươi xàm ngôn cái gì?"
Miệng chó không phun được ngà voi, hắn cũng chưa cảm nhận được mưa rền gió dữ đang kéo đến, cứ sang sảng mà cười.
"Bổn tọa không tranh công, không tranh họ với chúng, đều là họ Sở, đều là họ Sở"
Lưu công khẽ ngoắc tay, nhũ nương cũng tái mặt mà ôm hài tử theo lão ra ngoài. Cửa lớn chỉ vừa mới đóng lại, bên trong đã vang lên tiếng rầm rầm như thứ gì bị xô ngã.
Đạp Tiên Quân đột nhiên lại bị ăn đòn, dĩ nhiên ôm một bụng ấm ức không thôi. Hắn dứt khoát giữ cứng cổ tay Sở Vãn Ninh, ép y thoái lui.
"Vì cái gì đánh bổn tọa?"
Sở Vãn Ninh trừng mắt nhìn hắn, bực bội quát.
"Ngươi nói con do ai sinh? Trước mặt bao nhiêu người hồ ngôn loạn ngữ, xem ta đánh chết ngươi"
Hóa ra là vậy, Đạp Tiên Quân cậy sức mình cường đại, trở tay đã ấn được y lên tường, không cho y cơ hội phản công. Sở Vãn Ninh tức muốn hộc máu, dùng chân đạp lên mũi chân hắn.
"Buông ra!"
"Sở Vãn Ninh"
Đột nhiên hắn giở giọng nghiêm trọng, cuối đầu nheo mắt nhìn y.
"Sinh hài tử cho bổn tọa làm ngươi thấy khó chịu như vậy sao?"
Đường đường nam tử hán đại trượng phu sinh hai đứa con thì có chỗ nào dễ chịu? Ngươi đi mà sinh.
Dĩ nhiên lời này Sở Vãn Ninh không nói, chỉ có thể mím môi tức giận.
"Cũng không phải là do ta sinh, ngươi nhận vơ cái gì?"
Đạp Tiên Quân không biết học được từ đâu ra, rũ vai rầu rĩ nói.
"Bổn tọa chỉ muốn nhận chúng làm con, chỉ muốn giữa hai chúng ta có liên quan gì đó, nếu Vãn Ninh không muốn..."
Sở Vãn Ninh lờ mờ thấy được tai chó của hắn cụp xuống vô cùng đáng thương.
"Thì bỏ đi, bổn tọa từ đầu cũng đã độc lai độc vãng, không có người thân"
Đánh nhau long trời lở đất Sở Vãn Ninh không sợ, nhưng chỉ cần Mặc Nhiên xuống nước nài nỉ, y lúc trước rõ ràng đã muốn chết vẫn không cầm lòng được mà vượt qua Quỷ Môn Quan trở lại.
Vì thế chỉ có thể thở dài.
"Được rồi, ngươi buông ta ra đã"
Đạp Tiên Quân thả người, nặng nề quay đầu muốn rời khỏi. Sở Vãn Ninh khó xử đứng ôm cổ tay chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn là chịu thua.
"Họ Sở thì họ Sở"
Nếu Sở Vãn Ninh thấy được hắn thấp thấp nhếch môi cười, có lẽ hai đứa nhỏ đáng thương kia thà theo họ Ất họ Giáp chứ mãi mãi cũng đừng mong lấy được chữ Sở.
"Có điều cấm ngươi không được nói chúng do ta sinh, nếu không..."
"Được được được, là bổn tọa sinh, không liên quan sư tôn"
Sở Vãn Ninh: ".................."
Đơn giản thôi, chúng lớn lên gọi hắn là phụ vương, gọi y là mẫu... là phụ thân, đường nào hắn cũng được lợi.
Một nhà bốn người, hắn mơ cũng chưa từng dám mơ như vậy. Sở Vãn Ninh lúc nhỏ cứu mạng hắn, dạy hắn học, sau này bầu bạn bên cạnh, dù thế nào cũng không buông tay. Hắn làm nhiều chuyện ác như vậy, trên đời này cũng chỉ có duy nhất Sở Vãn Ninh cảm thông được với hắn, lại còn cho hắn ấm áp cùng tình yêu, nắm tay dẫn hắn về nhà.
Đạp Tiên Quân kéo y ngồi lên đùi mình, thỏa mãn vòng tay ôm lấy eo y, cọ cọ vào trước ngực áo.
"Vãn Ninh, ngươi thật là tốt"
Sở Vãn Ninh bị con chó vừa lớn vừa ngu ngốc này lấy lòng, trong cơn bực tức lại sinh ra một tia buồn cười.
"Bổn tọa hứa về sau sẽ không bao giờ bạc ngươi, ngươi là bảo bối là tâm can của bổn tọa"
Y nhịn không được bật cười, cảm thấy lời lẽ thế này lâu lâu nói một lần cũng không phải là phản cảm.
"Sở hậu"
Một tiếng này gọi ra, trong phòng lại vẳng ra toàn âm thanh ồn ào.
"Mặc Vi Vũ, ngươi tìm chết"
Ngày tháng cứ vậy mà trôi thôi, hắn chắc cũng không bị Sở Vãn Ninh đánh chết được.
~~~Hoàn~~~