-"Kamao, cậu điên rồi."Chẳng mà ngờ sau mọi chuyện, thứ duy nhất tôi nhận được chỉ độc một cú hất tay dè chừng.Lòng đay nghiến nhưng không có bi thương, đơn giản là ấp ủ lâu đến phát hận. Tôi nhếch môi, bao nhiêu lời muốn thốt cuối cùng đành dằn gan dứt ruột gói gọn trong một câu.-"...Ừ, tôi điên rồi."Cổ họng khô khốc, tôi chộp nhanh cốc nước trên bàn tu một ngụm lớn. Suốt khoảng thời gian đó, Kurapika đều chưa từng dời mắt khỏi tôi.Chúng tôi nhìn đăm đăm vào mắt đối phương, phải chăng cả hai đang tự hỏi "nếu lúc đấy cả cậu lẫn tôi khước từ cái bắt tay của nhau, thì liệu mọi việc có tệ hại đến thế không?"Câu trả lời là có.Hoặc là không.Chính tôi cũng chả biết được.Suy đi xét lại, lần gặp gỡ 2 năm trước, nó vốn dĩ là nghiệt, không phải duyên.